Đời này chưa dám chạm vào thơ phú, lại bị giá Pi ép phải cầm bút.
Sáu năm si mê theo giá rớt, nỗi bất lực trào dâng thành lời.
Chẳng cầu thơ vần điệu chỉnh chu, chỉ gửi nỗi xót xa và hận sâu.
Nếu không vì tiền mã hóa quá bi thảm, ai lại làm kẻ phàm tục viết sầu thương.
Vốn là người thường ít mùi văn thơ, Pi sập sáu năm đành hóa cuồng điên.
Muốn nói lại thôi, ngàn nỗi khổ, hạ bút khó ghi, vạn nỗi đau.
Câu thơ thô sơ chẳng vần vị, tâm trạng nặng nề đầy tang thương.
Nếu được như ý tròn giấc mộng giàu sang, ai còn muốn đứng gió than đêm trường.
Xem bản gốc